TRANG CHỦ |
Truyện Teen |
Ngôn Tình |
Đam Mỹ |
Bách Hợp |
Tử Vi |
Truyện Tranh |
Facebook |
Xổ Số |
Dịch |
Tải Game |
Báo |
Tiền Ảo Bitcoin |
Cuộc Chiến Chinh Đoạt
Phan_12
Diêu Ngạn nặn ra nụ cười gượng gạo. Tưởng Nã
giới thiệu: “Người phụ nữ của cháu, Diêu Ngạn”. Anh vỗ nhẹ vào vai Diêu Ngạn,
nói: “Gọi chú đi em!”.
Diêu Ngạn cau có gọi chú. Ông ta cười hài lòng: “Khó trách cháu lại hiểu biết
về vận tải đến vậy. Hóa ra cháu là bạn gái của Tiểu Nam!”.
Tưởng Nã nhướng cao mày: “Hiểu biết về vận tải?”.
Diêu Ngạn phát hoảng. Ông ta cười, trả lời thắc mắc của Tưởng Nã: “Chả là trưa
nay, chú với bạn gái của cháu nói chuyện với nhau. Tiểu Diêu hiểu biết ŕt
nhiều!” Diêu Ngạn nhẹ nhõm phần nào.
Trong thị trấn Lý Sơn không có mấy chỗ giống nhà hàng. Nhưng vài nơi gần
trung lộ Lý Sơn lại kinh doanh thức ăn đêm cho cánh lái xe vãng lai, đồ ăn xào
nấu trông cũng không đến nỗi. Quán này Tưởng Nã thường hay lui tới, hôm nay
anh cũng chọn nó.
Trong lúc ăn uống, bà con nhà họ Trần nửa úp nửa mở xoay quanh vấn đề mưu
sinh, nói mấy năm gần đây kiếm kế sinh nhai ở Lô Xuyên khó khăn: “Mở quán ăn
nhỏ cũng có người tới thu tiền bảo kê. Chính phủ nói muốn quét sạch xã hội đen
nhưng chỉ tập trung vào những nơi đông đúc, còn đám côn đồ ở hang cùng ngõ hẻm
thì mặc kệ!”.
Tưởng Nã hỏi: “Bang hội họ Bạch? Cháu nhớ đường Phong Ninh trước đây do ông ta
trông coi. Hồi bé đi học về luôn bị đám đàn em của ông ta đòi tiền bảo kê!”.
“Đổi từ lâu rồi. Bây giờ càng nực cười, nghe đồn người cầm đầu họ Hắc. Một Bạch
một Hắc, cả con đường đều là của họ!”
Một người khác thở dài thườn thượt: “Môi trường ở đó quá tệ. Nếu không hồi đó
cũng chẳng dạy hư cháu. Lúc mọi người nghe chuyện cháu ngồi tù cũng muốn đến
thăm hỏi nhưng không liên lạc được. Sau đó nghe nói mẹ cháu bán nhà dọn đi chỗ
khác”.
Mặt Tướng Nã sa sẩm. Chú nhà họ Trần thầm lườm nguýt người vừa mở miệng. Ông
ta cười nói xoa dịu: “Bây giờ có tiền đồ rồi. Mở công ty lớn coi như làm rạng
rỡ tổ tông dòng họ. À, mẹ cháu vẫn ở Lô Xuyên chứ?”.
Tưởng Nã cầm đũa gắp đồ ăn, lạnh nhạt nói: “Mẹ cháu đã mất hơn hai năm nay”.
Bà con nhà họ Trần giật mình, họ xấu hổ đồng loạt ngậm chặt miệng. Chỉ có một
mình Diêu Ngạn kinh ngạc, cô bất giác sinh nghi, lén lút quan sát Tưởng Nã. Cô
bắt đầu cảm thấy dao động đối với phán đoán của bản thân.
Sau khi ăn xong, mọi người cùng đi bộ về công ty vận chuyển hàng hóa. Chú nhà
họ Trần úp mở ám chỉ. Tưởng Nã cười, anh nói: “Chỗ cháu lúc nào cũng thiếu
người. Tốt nhất là người nhà đến giúp đỡ, vậy thì cháu yên tâm hơn!”.
Ông ta cất giọng hớn hở: “Quán ăn của chú ở Lô Xuyên vừa đóng cửa, cũng không
có việc gì làm. Chỗ cháu cần giúp gì cứ nói!”.
Tưởng Nã cũng không khách sáo: “Coi như thỏa thuận xong. Mấy ngày này, chú có
thế đến giúp cháu một tay!”.
Đi vào công ty vận chuyển hàng hóa, Tưởng Nã nói tiếp: “Bình thường phải quản
lý sổ sách, thu nợ, chỗ cháu có khá nhiều khoản nợ”. Anh kêu người đưa sổ sách,
lật vài trang trước mặt ông ta.
Ông ta hỏi: “Nhiều vậy ư? Tất cả đều là nợ?”.
Tưởng Nã cười cười: “Cũng không tính là nhiều. Mấy khoản này là đòi tiền bảo kê
của xe tải chạy qua đây. Dạo này không thu được khoản nào cả. Đợt trước còn bị
cảnh sát đến kiểm tra, chuyện công ty bị lộ ra ngoài tin tức vẫn đang rùm beng
chưa xong”.
Chú nhà họ Trần sợ đến líu cả lưỡi: “Tiền… tiền bảo kê?”.
Bà con nhà họ Trần nhìn nhau, họ khách sáo một hối, rồi ba chân bốn cẳng bỏ
chạy, không dám nhắc chữ nào đến công việc.
Tưởng Nã cười mỉa bỏ sổ sách xuống, ôm Diêu Ngạn đi lên tầng. Diêu Ngạn vẫn
đang thả hồn suy nghĩ, Tưởng Nã đã hào hứng bàn chuyện đi tránh nắng với cô.
Diêu Ngạn hỏi anh: “Tại sao họ gọi anh là Tiểu Nam?”.
Tưởng Nã mỉm cười: “Tò mò?”.
Diêu Ngạn gật đầu. Tưởng Nã lười biếng nằm xuống ghế sofa: “Bóp vai cho anh.
Anh nói em biết”.
Diêu Ngạn dịch người ra: “Dẹp đi”. Cô vừa nói xong, Tưởng Nã liền kéo cô nằm
xuống. Anh lôi tay cô đặt lên vai mình.
Hai cơ thể nóng hổi qua lớp quần áo mỏng dính sát vào nhau. Diêu Ngạn đỏ mặt
muốn ngồi dậy, Tưởng Nã liền nhấc cô lên, đường cong mềm mại bị đè ép dưới vòm
ngực rắn chắc.
Tưởng Nã ngừng cười, đôi mắt tối lại. Anh ra lệnh: “Bóp!”‘
Diêu Ngạn ngây ra, cô không hiểu tại sao anh lại thay đổi sắc mặt. Cô dè dặt
bóp vai cho anh, khuỷu tay chống trên lưng ghế sofa.
Tưởng Nã tháo chun buộc tóc của cô, mái tóc đen buông xõa, nhìn Diêu Ngạn càng
xinh xắn. Anh hôn Diêu Ngạn, vừa vuốt tóc cô vừa cất giọng nhàn nhạt: “Em không
hiếu kỳ tại sao mọi người gọi anh là Tưởng Nã?”.
Diêu Ngạn ngừng tay, nhìn thẳng vào mắt anh.
Tưởng Nã nhếch miệng, anh dịu dàng vuốt tóc cô: “Muốn cái gì, lấy cái đó. Vì
vậy mọi người gọi anh là Tưởng Nã!”.
Mắt Diêu Ngạn lóe sáng, khóe miệng cứng đờ của cô chuyển động. Cô định lên
tiếng, Tưởng Nã liền để tay trước miệng cô, anh nói: “Nhưng anh cũng có lúc
mềm lòng, ví dụ đối với em. Diêu Ngạn…”. Anh nâng mặt cô, nghiêm giọng nói:
“Nhiều lần em bày mưu tính kế nhằm khiến anh gặp chuyện không may, để sau đó
em bình yên vô sự? Trưa nay, em nói gì với đám bà con nhà họ Trần?”.
Diêu Ngạn ngẩn người, mặt dần không còn huyết sắc. Hai cơ thế áp sát, nhịp tim
dồn dập của cô truyền qua Tưởng Nã. Anh cười ngậm lấy miệng cô, nói giọng thầm
thì: “Cô bé, như vậy chỉ làm anh càng thích em. Em cứ chơi tiếp đi!” Tưởng Nã
bóp mông Diêu Ngạn, ấn sát vào người anh.
Diêu Ngạn chống lên sofa muốn vùng dậy. Anh liền đánh mông cô đau điếng, cô
lúng túng ngã người về chỗ cũ. Tưởng Nã bỗng thò tay vào áo cô nắn bóp đỉnh đồi
mềm mại. Không phải cảm giác sờ soạng cách lớp áo mà là chạm tay trực tiếp.
Diêu Ngạn hoảng hốt đá mạnh hai chân.
Tưởng Nã chèn chân không chế cô, anh ngừng hôn, giọng khàn khàn cất lên: “Được,
anh cùng em chơi một trò chơi”.
Diêu Ngạn đẩy anh, chỉ nghĩ đến cơ thể của mình: “Thả ra!”.
Tưởng Nã nở nụ cười. Anh chỉ cần ba phần sức cũng đủ khiến cô bất động, dùng
thêm một chút nữa e sẽ đè bẹp cô. Mặc cho cô tốn công giãy giụa, anh nói: “Chơi
trò Đoán xem anh là ai”.
Diêu Ngạn hóa đá nhìn Tưởng Nã chăm chăm.
Tưởng Nã nói: “Em có thể hỏi anh ba câu. Anh cho em thời gian nửa tháng đoán
anh là ai. Đoán đúng, anh tha cho em. Còn đoán không ra…” Mắt anh tối lại: “Cam
tâm tình nguyện để anh “ở trên” em!”.
Tim Diêu Ngạn ngừng đập, cô nín thở hoàn toàn. Khi cô tìm lại được hơi thở,
Tưởng Nã đã buông tay khỏi người cô.
Diêu Ngạn lập tức tách khỏi Tưởng Nã, cô choáng váng đứng thẳng người. Cô nhìn
anh với vẻ chất vấn: “Cam đoan không tìm tôi? Nếu tôi đoán đúng cũng không làm
gì tôi?”.
Tưởng Nã ngồi dậy, anh biếng nhác gác tay lên ghế sofa: “Anh nói lời giữ lời.
Một cô nhóc như em có đoán đúng cũng chẳng làm gì được”.
Diêu Ngạn vui như mở cờ trong bụng, cô lưỡng lự nói: “Trong nửa tháng đó, anh
không được đụng vào tôi”.
“Chuyện nhỏ! Hai ngày nữa là mùng một, tính đến mười lăm tháng sau.” Anh gác
chân lên bàn trà, hờ hững buông lời: “Nhưng em tăng thêm điều kiện. Anh cũng bổ
sung một điều kiện!”.
Diêu Ngạn cau mày: “Anh nói đi!”.
Tưởng Nã cười, anh điềm tĩnh nói: “Chỉ đoán một lần. Đoán không ra, em dọn đến
sống chung với anh, an phận làm người phụ nữ của anh. Anh muốn em cam tâm
tình nguyện”.
Diêu Ngạn cuộn tay muốn cự tuyệt nhưng Tưởng Nã lại nói: “Không được đổi ý. Anh
em trong này toàn người bất cần đời, anh thì khỏi cần nói. Hoặc em chấp nhận
hoặc em chờ xem thủ đoạn của anh!”.
Diêu Ngạn cắn môi, chỉ còn biết nhẫn nhịn gật đầu.
Ngoài trời đã tối từ lâu, côn trùng lượn quanh bóng đèn trên cao. Tưởng Nã
đóng cửa sổ, chỉnh điểu hòa xuống thấp, anh hỏi: “Sao? Có câu gì muốn hỏi
trước không? Biết đâu anh sẽ giải thích giúp em”.
Diêu Ngạn nhìn trân trân vào lưng anh, như thể nhìn thấu vết sẹo trên da thịt
anh qua lớp vải. Cô suy nghĩ, chậm rãi nói: “Có lẽ anh là Tưởng Nã nhưng anh
không phải là Tưởng Nam”.
Tưởng Nã nhướn mày, xoay người nhìn cô. Anh dựa vào cửa sổ, thong dong hỏi: “Ổ?
Làm sao em nhìn ra?”.
Diêu Ngạn mỉm cười: “Không phải tôi nhìn ra mà là chú Trần nói hồi bé Tưởng
Nam từng bị bỏng nước sôi, chính ông ta bế Tưởng Nam đến trạm xá. Tôi không
biết bỏng đến mức độ nào nhưng ngẫm nghĩ cũng biết bỏng nước sôi rất nghiêm
trọng. Vậy mà sau lưng anh không hề có sẹo”.
Cô đưa mắt nhìn chai thuốc trên bàn trà, nói tiếp: “Lần trước, bác sĩ không đưa
thuốc này. Anh tự tìm thuốc tím bôi loạn xạ lên mặt, trán quấn đầy băng trắng,
lệch xuống dưới chút nữa là che kín cả mắt. Anh không muốn bà con nhà họ Trần
nhìn thấy gương mặt anh”.
Tưởng Nã gật gù. Đối với chuyện bỏng nước sôi, anh tính toán chưa chu đáo.
Nhưng trước đó anh cũng đoán ra Diêu Ngạn phát hiện manh mối qua gương mặt của
mình. Anh đứng thẳng người, khoanh tay nói: “Anh xin rửa tai lắng nghe!”.
Diêu Ngạn hít sâu, nhếch miệng nói tiếp: “Anh biết nói tiếng Lô Xuyên. Lúc nãy
trên bàn cơm chú Trần nói liền một hơi mấy câu tiếng địa phương, anh nghe
hiểu. Lô Xuyên đối với người ở đây mà nói rất xa lạ. Anh nắm rõ các địa danh
tại Lô Xuyên, chuyện ở đó cũng biết chút ít. Có lẽ anh vừa là người Lô Xuyên,
vừa quen biết với Tưởng Nam thật sự”.
Tưởng Nã tỏ thái độ hời hợt như chắc chắn Diêu Ngạn không thể nói ra mấu chốt.
Anh xòe tay mời như cổ vũ cô. Bàn tay anh to lớn thô ráp, chỉ tay rõ ràng, mọi
thứ dường như nằm trong dự liệu của anh.
Chứng kiến thái độ coi thường của anh, cơn giận trong lòng Diêu Ngạn sôi sục.
Cô bừng bừng khí thế tuôn ra một tràng dài: “Anh giả danh Tưởng Nam đến thị
trấn Lý Sơn mở công ty vận tải quen biết kết thân với Trần Mẫn Phát. Vốn chỉ
là côn đổ nhưng trong vòng vài tháng, anh có thể mặc comple phẳng phiu ra vào
công ty nước giải khát thoải mái. Nếu đặt giả thiết chứng minh nhân dân của anh
là giả thì có thể anh là tội phạm bị truy nã. Nhưng anh quá lộ liễu, anh coi
đồn công an và sở cảnh sát giao thông không ra gì. Trên hồ sơ đăng ký công ty
vận chuyển hàng hóa viết tên của anh, không có chuyện anh mua chuộc được tất cả
văn phòng chính phủ, vì lẽ đó chứng minh nhân dân của anh hiển nhiên là thật”.
Nụ cười của Tưởng Nã tan biến, ánh mắt anh đen thẫm như đêm tối bên ngoài. Diêu
Ngạn dè chừng từ nãy đến giờ, thấy được thái độ của anh, cô càng ung dung.
Nhưng cô lại sợ trực tiếp vạch trần anh, anh sẽ ra tay với cô. Giọng nói của cô
nghẹn lại, cô lén bấm điện thoại di động trong túi quần bò.
Liếc thấy hành động dấm dúi của cô, anh không ngăn cản, trầm giọng nói: “Tiếp
đi!”.
Diêu Ngạn nhướn mày. Do sờ không đúng bàn phím, trái tim cô thắt lại. Cô nói
thẳng: “Anh có thể làm ra chứng minh nhân dân thật, tôi không biết thân phận
của anh nhưng nhất định không phải thường dân nghèo đói, khố rách áo ôm. Công
ty của anh ở thị trấn Lý Sơn trịch thượng, coi trời bằng vung, hằng ngày kiếm
rất nhiều tiền, không có công ty nước giải khát cũng không ảnh hưởng tới thu
nhập của anh. Tuy nhiên, anh vẫn lấy thân phận bà con của Trần Mẫn Phát nhận
vận chuyển hàng hóa cho công ty nước giải khát, mạo hiểm mặc kệ nguy cơ bị bại
lộ…” Lông mày của cô cau chặt, Diêu Ngạn nói với vẻ không chắc chắn: “Anh mưu
tính gì đó với công ty nước giải khát. Có lẽ vì tiền nhưng lại không giống.
Trước kia vốn quay vòng của công ty nước giải khát có vấn đề, phải bán đi hai
dây chuyền sản xuât mới xoay sở được. Không thể nào anh không biết”.
Nói đến đây, cô bỗng độc thoại một mình, bán cầu não trái nhanh chóng phân
tích. Diêu Ngạn nói lí nhí trong miệng: “Cây cầu trong vùng sập cả năm nay. Bây
giờ đi Nam Giang hay các tỉnh thành khác, chạy qua thị trấn Lý Sơn là thuận
tiện nhất. Anh vừa bày mưu tính kế với công ty nước giải khát, e rằng Trần Mẫn
Phát bị anh..” Sắc mặt cô trắng không một chút sắc hổng, cô gạt ngay ý nghĩ vừa
lóe lên này, tiếp tục tỏ vẻ bình thản: “Lại vừa ở đây thu tiền bảo kê lộ liễu,
phóng viên và cảnh sát tới cũng không sợ…”. Trong đầu cô bỗng rối bời, suy nghĩ
không đâu vào đâu. Cô không rõ Tưởng Nã mưu đồ gì với công ty nước giải khát,
cũng không rõ vì sao anh thâm nhập vào nội bộ công ty rồi nhưng vẫn muốn làm
côn đồ ở đây, gây lũng loạn toàn bộ giới chở hàng ở thị trấn Lý Sơn.
Một giọng nói trầm thấp cắt ngang mạch suy nghĩ chằng chịt trong đầu Diêu
Ngạn, Tưởng Nã hỏi cô: “Không nói tiếp?”.
Diêu Ngạn giật mình ngước mắt lên, Tưởng Nã từ cửa sổ đi tới. Bóng tối sâu thẳm
cách anh càng lúc càng xa nhưng phảng phất sau lưng anh có cơn lốc xoáy đen
ngòm, mỗi bước đi của anh như cuốn theo cả màn đêm.
Tưởng Nã đứng trước mặt Diêu Ngạn, anh thản nhiên nói: “Phân tích đã xong, muốn
đặt câu hỏi không?”.
Diêu Ngạn nhìn chằm chằm đôi mắt đen của anh, cô cất giọng thều thào: “Anh làm
sao có chứng minh nhân dân thật?”.
Một đòn nặng nề như giáng thẳng xuống trái tim anh, cô không hỏi mưu tính của
anh, cũng không hỏi anh có hại Trần Mẫn Phát hay không, cô chỉ chăm chú vào câu
đố Đoán xem anh là ai. Cô chú tâm suy đoán thân phận của anh, không quan tâm
đến những cái khác. Cô thông minh đến mức đáng hận!
Thấy anh im lặng, cô nhìn anh bằng ánh mắt tư lự, thận trọng nhích người ra
sau. Tưởng Nã nói: “Anh quen với một cảnh sát. Anh ta giúp anh làm chứng minh
nhân dân”.
Diêu Ngạn ngạc nhiên tới mức đờ người, cô nói giọng nghi ngờ: “Cảnh sát? Anh
quen biết thế nào với cảnh sát? Vậy anh là.. “
Tưởng Nã bước một bước dài tới chỗ Diêu Ngạn. Anh chặn câu nói của cô: “Đây là
câu hỏi thứ hai của em?”.
Diêu Ngạn ngậm miệng, mở mắt nhìn anh. Não bộ một lần nữa vận hành hết công
suất. Một âm thanh từ đáy lòng kêu gọi nhưng cô bác bỏ, nói thế nào cũng quá
khó tin. Tưởng Nã đột ngột ôm cô, mắt anh nhìn cô chăm chú, giọng anh khàn khàn
vang lên: “Không hỏi thì anh hôn em”.
Diêu Ngạn hốt hoảng: “Anh nói không đụng…” Lời còn chưa dứt, Tưởng Nã đã đè cô
xuống hôn ngấu nghiến. Âm cuối sắp thoát ra mắc kẹt trong cổ họng cô. Tưởng Nã
như thể đã đói khát quá lâ, anh ghì chặt gáy cô, đầu lưỡi mạnh mẽ tiến công,
dồn Diêu Ngạn về sau. Tưởng Nã loạng choạng ôm cô chuyển tới cửa nhà vệ sinh.
Diêu Ngạn phản đối, tay chống ngực anh đấm liên tục. Thoáng ngừng lại, anh kề
sát mặt cô: “Anh nói nửa tháng nhưng không tính hôm nay và ngày mai”.
Diêu Ngạn thờ phì phò giận dữ, Tưởng Nã mỉm cười, lướt tay lên đẩu cô, áp trán
mình vào trán cô, anh nói: “Diêu Diêu, em phải đoán nghiêm túc. Anh chỉ cho em
một cơ hội. Đoán sai, em chết chắc với anh”. Miệng anh âu yếm cắn nhẹ mũi Diêu
Ngạn, trượt lên đôi mắt long lanh của cô: “Anh sắp nhịn hết nổi rồi. Em biết em
làm anh “đau” đến mức nào không?”. Anh cũng không chần chừ, đè cô vào cửa hôn
say đắm.
Diêu Ngạn bật ra tiếng kêu khó chịu. Tưởng Nã như muốn nuốt chửng cô vào bụng,
lưỡi tiến thẳng vào nơi sâu nhất. Cổ họng cô khô rát, lắc đầu lẩn tránh nhưng
tất cả đều vô ích. Cô chỉ như trứng chọi đá.
Tưởng Nã thở dốc, giữ chặt eo Diêu Ngạn, ép người lên ngực cô, ấn cô sát vào
cửa. Áo thun cô mặc chịu không nổi sự vuốt ve của anh mà tốc lên cao. Tưởng Nã
với tay vuốt ve đỉnh đồi đầy đặn của cô. Cảm thấy không đủ, anh lại kéo rách
áo lót, nắn bóp ngực cô, Tưởng Nã thở hắt ra như tóm được báu vật trần gian.
Anh không hề cảm giác được những cú đấm nện lên vai.
Đến khi dục vọng của anh gần như bùng nổ, anh nghẹn đỏ mặt dừng lại, hôn cô
thêm một lúc. Tưởng Nã kéo áo lót của cô về đúng vị trí, lập tức cảm thấy
trống rỗng trong người.
Diêu Ngạn thở không ra hơi, cô lả người vịn vào tay nắm cửa đứng thẳng. Tưởng
Nã hôn cô, anh cười như nhìn thấy hết thảy. Anh nói giọng mò ám: “Mới bao nhiêu
đây đã chịu không nổi? Nừa tháng sau làm sao em chống chọi?”.
Mặt Diêu Ngạn nóng ran, cô im lặng ngoái đầu đi chỗ khác.
Về đến nhà, cô chui ngay vào nhà vệ sinh. Áo lót của cô đã bị Tưởng Nã làm
rách, còn ngực cô đỏ ửng. Cô cắn răng chịu đựng, tắm rửa sạch sẽ.
Sau khi nằm trên giường, cơn giận của cô mới dịu xuống. Nhắm mắt nghĩ đến vẻ
mặt của Tưởng Nã khi nghe cô nói, Diêu Ngạn nở nụ cười chìm sâu vào giấc ngủ.
Cô tin chắc thắng lợi đã nằm trong tay, chỉ cần phân tích trước mặt anh lần
nữa, cô sẽ đập tan mặt nạ của anh.
Ngày hôm sau, bà con nhà họ Trần vẫn xuất hiện ở căng tin. Diêu Ngạn chần chừ
giây lát, nở nụ cười đến gần họ.
Họ giật mình, gượng gạo bắt chuyện nhưng không mời cô ngồi cùng. Diêu Ngạn vờ
như không hiểu, cô tự nhiên ngồi xuống trò chuyện, ăn cơm cùng họ: “Phải rồi
chú. Trước đây Tiểu Nam ở chỗ nào của Lô Xuyên?”.
Chú nhà họ Trần nói: “Đường Phong Ninh. Khi đó chưa quy hoạch, mọi người sống
trong mấy thôn chưa giải tỏa phía sau”. Nhắc đến đây, ông ta tỏ vẻ phẫn nộ:
“Thằng bé Tiểu Nam này số khổ. Bố nó mất sớm, chỉ còn mỗi mẹ nó nuôi nấng.
Tiền đền bù giải tỏa đều bị bác nó cướp hết. Về sau không biết mẹ con nó sống
ở đâu. Chỉ thỉnh thoảng tới giờ tan học chú mới thấy nó ngang qua đường Phong
Ninh”.
Diêu Ngạn thở dài than vãn: “Cháu không biết ngày xưa anh ấy khó khăn đến vậy.
Anh ấy chưa bao giờ kể cháu nghe, đến cả chuyện anh ấy từng ngồi tù, anh ấy
cũng chẳng muốn nói cháu biết”.
Ông ta hạ giọng nói nhỏ: “Chuyện này thì chú cũng không rõ, sự việc qua lâu rồi
mới nghe một người bà con kể lại. Thời gian đó, chỗ chú sống trị an tương đối
bất ổn. Chú nhớ lúc đó chính quyền phái quan chức mới đến truy quét xã hội
đen, người này xử lý công việc cao tay hơn lãnh đạo trước đó. Người trước gắng
gượng được một năm thì bị lật đổ nhưng vị lãnh đạo mới này rất có năng lực,
chớp mắt đã tóm Tiểu Nam vào tù”.
Ông ta sực tỉnh, nói quanh co lảng tránh. Diêu Ngạn tỏ thái độ tự nhiên hỏi:
“Sau này thì sao ạ?”.
Ông ta nói tiếp: “Sau này vị lãnh đạo mới đi, khu đó lại loạn cào cào lên”.
Nhắc đến chuyện này, bao nỗi khổ tâm ông ta nuốt ngược vào trong từ nãy đến
giờ đều tuôn hết ra.
Diêu Ngạn cười gượng lắng nghe ông ta kể khổ. Mấy lần cô muốn chen vào, ông ta
đều giành nói hết.
“Bạch lão đại chiếm trọn khu đó, dân đen như bọn chú làm gì cũng không được,
đành khoanh tay bó gối. Hồi đó bên cạnh ông ta còn có bốn thân tín, suốt ngày
tuần tra khắp nơi thu tiền bảo kê. Không nộp thì sao? Không nộp coi như tiêu
đời, giao chìa khóa tiệm, đóng cửa nghỉ bán, nếu không sẽ bị đập phá tan tành.
Báo cảnh sát vô ích, đâu lại vào đấy. Toàn là đám tội phạm bỏ trốn, cùng lắm
là vào tù vài tháng, đi ra càng làm càn.”
Chú nhà họ Trẩn gắp đồ ăn bỏ vào miệng, ông nói mà nước bọt văng tung tóe: “Chú
nhớ hồi đó đàn em hay thấy nhất là tên Dương Quang. Tướng tá người đó…” Ông
ta tặc lưỡi hồi tưởng: “Y chang Tiểu Nam bây giờ. Đàn em bên cạnh Bạch Lão đại
đều chọn cỡ người như vậy, vừa thấy là sợ rồi”.
Thấy ông ta nói xong, cô định xen vào thì đúng lúc di động của ông ta đổ
chuông. Bà con nhà họ Trần đứng dậy chào tạm biệt Diêu Ngạn: “A Lập tới rồi,
gia đình chú đi gặp nó trước. Hôm nào nói chuyện với cháu sau!”.
Họ kéo nhau ra ngoài, để mặc Diêu Ngạn nản chí cầm đũa.
Tưởng Nã lấy lý do dưỡng thương, tránh không đến công ty nước giải khát. Anh giao
hết công việc cho Hứa Châu Vi, đổng thời cũng không tìm Diêu Ngạn.
Diêu Ngạn biết anh mạo danh người khác. Tuy cô sợ hãi nhưng trong cô vẫn tồn
tại suy nghĩ muốn biết được chân tướng sự thật. Chỉ có điều bà con nhà họ Trần
lúc nào cũng chỉ chăm chăm đi tìm Trần Lập khiến cô không tiện hỏi. Diêu Ngạn
cứ lần lữa như vậy đến tận thứ Bảy.
Hôm nay là ngày 1 tháng 9. Cô đưa em họ đến trường tiểu học Trung Tuyển tập
trung. Trên đường đi, cô kiểm tra lại bài tập hè của cô bé. Lật đến trang cuối
của vở bài tập Toán, tim cô đập mạnh. Cô dừng bước, lấy ra một cây bút.
Em họ lấy làm lạ, hỏi cô: “Chị sao vậy?”.
Diêu Ngạn nhìn quanh, cô để vở bài tập lên thân cây ngô đổng nâu đậm nứt nẻ
viết viết vẽ vẽ.
Em họ vừa tròn mười hai tuổi, nét chữ còn non nớt, từng nét từng vạch đều rời
rạc, bắt chước không khó nhưng muốn viết giống hệt cũng không đơn giản.
Diêu Ngạn học các môn Xã hội kém hơn Tự nhiên nhưng cô viết chữ rất đẹp. Bình
thường, cô cố gắng lắm cũng bắt chước được sơ sơ nét chữ. Cô thường giúp bạn
học ký tên thay phụ huynh. Lên cấp ba, cô mới chầm dứt việc này nhưng cũng tôi
luyện được chút ít khả năng.
Bài tập Toán đều là chữ số. Diêu Ngạn bắt chước mấy lẩn mới viết hao hao giống
nét chữ của em họ. Chữ tiếng trung duy nhất là “đáp số”, cô viết tới viết lui
nhiều lần cũng không giống.
Em họ kéo Diêu Ngạn: “Chị làm gì thế?”.
Diều Ngạn gấp vở bài tập cất vào cặp sách, cô nói: “Chị thử xem có bắt chước
giống chữ của em hay không”.
Trong thời gian ngắn, cô bắt chước không được nhưng Tưởng Nã làm được.
Suy nghĩ của tối hôm đó lại thoát khỏi đầu cô, Diêu Ngạn cau mày khóa cặp sách.
Buổi trưa, cô quay về công ty nước giải khát. Đồng nghiệp ở tòa nhà phía đông
giao cho cô một chồng tài liệu, chị ta duỗi thẳng lưng, nói: “Cuối cùng cũng
hết giờ làm! Tuần này là tuần đầu tiên em tăng ca, chắc chưa cảm thấy hề hấn
gì nhưng sau này em sẽ biết thế nào là mệt”.
Diêu Ngạn mỉm cười, cô ngồi trước máy tính đối chiếu số liệu.
Bà Diêu gọi điện nói cô tan làm nhớ mua đồ ăn, bà còn nói: “Gần tới ngày nhà
giáo, con có định mua quà biếu cô Từ không?”.
“Để sau hãy tính đi mẹ, thời gian này con hơi bận.”
Diêu Ngạn gõ bàn phím lộp cộp, cô lại nghe bà Diêu nói: “Thế để mẹ đi mua cho
con. Mẹ thấy con nên đi họp lớp, duy trì quan hệ tốt, sau này con sẽ hiểu tác
dụng của nó”.
Nhắc đến vấn đề này, bà Diêu nói không ngừng: “Bạn tiểu học của bố con bây
giờ đang ở Mỹ chế tạo máy bay. Muốn về nước một chuyến cũng phải chịu quản chế
đủ kiểu, đây chính là nhân tài. Ông ta về giúp đỡ bạn học cũ khắp nơi, chỉ có
bố con vô dụng, không biết kết thân. Con với cô Từ liên lạc nhiều. Hồi còn đi
học, cô Từ cũng coi trọng con nhất. Sau này nếu con quay về Nam Giang làm việc,
cô Từ cũng có thế giúp đỡ con”.
Diêu Ngạn chau mày, vội vàng trả lời qua loa rồi gác máy.
Ngoài cửa đột nhiên có người hỏi cô: “Đang bận?”.
Diêu Ngạn ngước lên nhìn, cô đứng dậy gật đầu: “Thẩm tổng!”.
Thẩm Quan bước vào phòng làm việc, anh ta cười, nói với cô? “Thứ Bảy đi làm
không quen lắm phải không?”.
“Không ạ.” Diêu Ngạn vỗ chồng tài liệu trên bàn, nói: “Chỉ ngần này tài liệu
loáng cái là xong, không có cảm giác đi làm chút nào”.
Thẩm Quan hỏi: “Lúc nãy nghe em nói chuyện điện thoại, em sắp đi họp lớp?”.
Diêu Ngạn lắc đầu: “Không có. Đi làm nên không đi được”.
Trong phòng phảng phất mùi nước trái cây, gió từ máy điều hòa thổi đến mang
theo mùi thơm ngòn ngọt thấm vào tấm rèm đỏ đang không ngừng tung bay. Ánh
mặt trời buổi chiều dần trở nên ôn hòa.
Thẩm Quan ngồi xuống nói chuyện với Diêu Ngạn.
Diêu Ngạn gõ bàn phím lạch cạch. Trái tim cô đập thình thịch như bong bóng
trong nổi nước sôi, sùng sục rồi chìm xuống, chỉ tắt lửa mới ngừng hoàn toàn.
Thẩm Quan ngắm Diêu Ngạn. Ánh sáng dịu nhẹ làm hiện rõ từng chiếc lông tơ trên
gò má cô, nhìn cô giống một đứa trẻ sơ sinh, trong vắt như dòng nước, khác hoàn
toàn dáng vẻ cô chảy đầm đìa mồ hôi đứng ở sạp hàng nhỏ mời chào khách, ở cô
toát lên vẻ trong trẻo thanh mát giữa tiết trời oi ả.
Khóe miệng Thẩm Quan ẩn hiện ý cười, anh ta hỏi cô: “Lát nữa cùng đi ăn nhé?”.
Ngón tay của Diêu Ngạn ngừng lại, cô quay đầu nhìn anh ta, há hốc miệng do dự.
Thẩm Quan tới trước mặt cô, anh ta chống tay lên bàn gỗ, khom thấp lưng nhìn cô
chăm chú: “Hẹn em mấy lần rồi. Thật sự không thể cho tôi cơ hội?”.
Nước lại sôi sùng sục, hơi nước hừng hực bốc lên kẹp chặt suy nghĩ hỗn loạn của
Diêu Ngạn, cô bất giác gật đẩu.
Tới giờ ra về, bầu trời bên ngoài u ám, mặt trời bị mây đen che khuất. Thẩm
Quan bảo tài xế về trước, anh ta lái xe đến trước cổng trường tiểu học Trung
Tuyển, hỏi ý Diêu Ngạn: “Tôi ở đây chờ em?”.
Diêu Ngạn gật đầu: “Vâng. Tôi đưa em họ về nhà rồi sẽ quay lại ngay”.
Thẩm Quan cười cười: “Từ từ thôi, không gấp”.
Diêu Ngạn nắm tay em họ rảo bước ra ngoài. Em họ ríu rít kể chuyện: “Hai ngày
nữa, em bắt đầu đi học chính thức. Cô giáo nói bọn em năm nay là cuối cấp rồi,
vì vậy tuần sau làm bài kiểm tra thử, chọn nhóm có thành tích tốt nhất. Thứ Bảy
mỗi tuần sẽ đến trường Đảng học bồi dưỡng miễn phí”.
Diêu Ngạn cười cô bé: “Chị thấy em tự xem như bản thân được chọn rồi thì phải?”
Em họ đương nhiên gật đầu. Diêu Ngạn nói: “Vậy môn Toán dở tệ của em tính thế
nào? Yếu Toán làm sao có thành tích tốt?”.
Em họ trợn ngược mắt, tức tối nói: “Em rất giỏi Văn. Cô dạy Văn chỉ ước giá
như em là con của cô thôi đấy!”.
Trong khi hai chị em nói chuyện cùng nhau, Thẩm Quan lái xe đến trước mặt họ,
anh ta hạ cửa xe xuống nhìn: “Lên xe thôi”.
Diêu Ngạn ngạc nhiên, em họ mở to mắt nhìn Diêu Ngạn: “Bạn trai chị à?”.
Diêu Ngạn hoàn hồn, cô nghiêm mặt kéo tay cô bé: “Em nói linh tinh gì đó!”.
Em họ cười ầm lên, thả tay Diêu Ngạn leo lên xe ngồi. Cô bé hoàn toàn không sợ
người lạ.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK
TRANG CHỦ |
Truyện Teen |
Ngôn Tình |
Đam Mỹ |
Bách Hợp |
Mẹo Hay |
Trà Sữa |
Truyện Tranh |
Room Chat |
Ảnh Comment |
Gà Cảnh |
Hình Nền |
Thủ Thuật Facebook |
Facebook |
Tiện Ích |
Xổ Số |
Yahoo |
Gmail |
Dịch |
Tải Opera |
Đọc Báo |
Lưu địa chỉ wap để
tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian